vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày

Chương 30: Gây chuyện. Lạc Kim Vũ là ở ba ngày sau nhận được điện thoại của Vương Đỉnh Đỉnh. Trong tai nghe, âm thanh của Vương Đỉnh Đỉnh vô cùng hưng phấn: "Kim Vũ! Có tiền! Anh có thể quay được rồi". "Thật vậy chăng? Thật đúng là tốt quá!". Lạc Kim Vũ không Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày; Chương 37: Lại Say; Tên tác giả, Tên nhân vật Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2" Singles 2 Wilde Zeiten Kostenlos Downloaden Vollversion. Lạc Kim Vũ nghe tiếng hít thở của Cảnh Gia Dịch dần dần vững vàng, tay chân nhẹ nhàng xê dịch cơ thể bé hướng lên trên, để tránh đè ép gương mặt, làm hô hấp không Gia Dịch trong lúc ngủ mơ cũng cảm nhận được cơ thể bị di chuyển, lông mày nhỏ hơi hơi nhíu lại, lẩm bẩm gọi một tiếng "Mẹ."Lạc Kim Vũ không dám lại chạm vào người bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực nhỏ của bé, mắt thấy mày nhỏ dần buông lỏng ra. Lúc này mới vươn tay phải lấy gối, nằm nghiêng cẩn thận quan sát trước cô chưa từng tưởng tượng ra đứa con trong tương lai của mình sẽ như thế nào, sẽ giống ba hay là giống mẹ?Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn tại xem ra, hình như giống cô nhiều trán no đủ, lông mi đen cong vút, miệng nho nhỏ chúm chím, thậm chí ngay cả hai cái xoáy trên đỉnh đầu đều giống y như và mắt lại giống ba, lúc nhíu mày càng mũi nhỏ hình như có hơi thấp, không biết lớn lên có cao như ba thằng bé hay không?Lạc Kim Vũ nhìn nhìn, không biết đến tột cùng là bị nguyên chủ ảnh hưởng, hay là tình mẹ trước kia ẩn sâu trong lòng nay nhờ vậy mà toả sáng, nhịn không được hôn một cái lên trên trán của phải rời khỏi nhà họ Cảnh, thay đổi vận mệnh vật hy sinh nữ phụ, nhưng còn thằng nhóc này thì sao đây?Nếu bé tiếp tục ở lại nhà họ Cảnh, liệu bé có thể thoát khỏi số phận trở thành cục đá kê chân trên con đường phát triển tình cảm của nam nữ chủ?Hay là vẫn thoát không khỏi vận mệnh đã được định sẵn như trong nguyên tác?!Nếu cô đã chiếm cơ thể của nguyên chủ, như vậy thằng nhóc này cũng đã trở thành trách nhiệm của một người vẫn là đi, đi hai người không phải cũng là đi sao?Dù sao Cảnh Tư Hàn cũng không thích đứa con trai này, không chừng còn hận không thể làm cô nhanh nhanh mang rắc rối nhỏ này rời khỏi cuộc sống của anh ta?Nhưng còn cha mẹ Cảnh... Có khả năng sẽ phiền phức. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hiện tại cô không có một đồng cắc nào trong túi!!!Tâm nguyện suốt đời của nguyên chủ chính là gả vào nhà giàu, làm con dâu nhà giàu quý tộc, ăn không ngồi rồi, tiền đếm không hết, còn vụ ra ngoài lao động kiếm sống... Đừng mơ, không có khả được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn chủ quá tự cao tự đại, nói thẳng là nghèo mà được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn điểm cô ta mang thai Cảnh Gia Dịch còn đang học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp. Vì sinh con nên học đến năm thứ ba đã nghỉ học, sau khi sinh, trực tiếp dọn vào ở trong dinh thự nhà họ Cảnh, bắt đầu thăng chức làm được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Uyển đối với cô ta rất hào phóng, cho không ít tiền tiêu vặt mỗi tháng, nhưng nguyên chủ ngoài nuôi mẹ ruột, còn tiêu sài phung phí vào quần áo và mớ trang gửi ngân hàng một cắc cũng không có, tiền nợ trong thẻ tín dụng mỗi tháng còn phải nhờ nhà họ Cảnh trả cô phải rời khỏi nhà họ Cảnh, tình trạng hiện tại trước mắt...Một, không có không công không có tiền, còn mang theo một đứa trẻ, thực sự có chút túng nghĩ nửa ngày, Lạc Kim Vũ quyết định ngày mai hẹn Vân Tú Mẫn, mẹ ruột của nguyên chủ ra gặp chủ đối xử với mẹ ruột rất chân Kim Vũ trong lòng âm thầm nghĩ, nếu cô gặp khó khăn, mẹ nguyên chủ có thể ra tay giúp đỡ một chút. Nếu tương lai cô bận việc, không có thời gian chăm sóc bé, để bé cho bà ngoại trông cô cũng yên ý tưởng rất hay, nhưng hiện thực lại hung hăng cho Lạc Kim Vũ một cái tát khá đau."Cái gì?! Mày phải rời khỏi nhà họ Cảnh? Như vậy sao được? Tao không đồng ý!"Lạc Kim Vũ nhìn quý bà ăn mặc sang trọng ngồi đối diện với mình, vừa rồi còn giữ thái độ thân mật, nháy mắt thay đổi sắc mặt như xiếc mặt nạ, đột nhiên phát hiện chuyện cũng không có đơn giản như bản thân cô nghĩ."Hiện tại mày ở nhà họ Cảnh không phải còn rất tốt sao? Ba mẹ Cảnh Tư Hàn thích Dương Dương như vậy, mày lại cố gắng thêm một chút nữa, cố gắng bắt lấy trái tim của Cảnh Tư Hàn thì cái vị trí Cảnh thiếu phu nhân này còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mày hay sao?"Vân Tú Mẫn cũng phát hiện thái độ cự tuyệt vừa rồi của bà quá cưỡng này giọng điệu dịu dàng lại không ít, cầm tay Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói "Nhiều năm như vậy, hai mẹ con mình cũng ăn không ít khổ, con đều đã quên sao?""Con sống tốt, mẹ mới yên tâm.""Tương lai, Cảnh Tư Hàn hoàn toàn tiếp quản Cảnh thị, đến lúc đó không phải tất cả tài sản nhà họ Cảnh đều là của con với Dương Dương hết hay sao? Đến lúc đó mẹ cũng sẽ đi theo con hưởng phúc.""Kim Vũ, con gái ngoan của mẹ! Ngoan nghe lời mẹ đi, mẹ không hại con đâu."Lạc Kim Vũ nghe bà ta nói một hồi, chậm rãi khép hờ mắt che dấu cảm xúc của bản mẹ này của nguyên chủ thấy thế nào cũng không giống hình tượng "Ngậm đắng nuốt cay, vì con gái suy nghĩ."Vân Tú Mẫn không giống loại người như Kim Vũ nhanh chóng suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên, hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, nói thẳng không được, giả vờ thảm thương chắc có thể làm bà ta mềm lòng?"Mẹ... Con thật sự là kiên trì không nổi nữa... Thời gian qua con ở nhà họ Cảnh không hế tốt như mẹ tưởng, ngay cả đám người làm cũng không coi con ra gì.""Cảnh Tư Hàn lại là một người cao ngạo tự đại, nhìn thấy Dương Dương thì nhớ tới lúc trước con thiết kế hãm hại anh ta, dù làm cách nào anh ta cũng không thích con.""Thậm chí... Ngay cả Dương Dương... Anh ta nhìn cũng không muốn nhìn...""Hơn nữa, gần đây con còn nghe nói, mối tình đầu của Cảnh Tư Hàn sắp về nước. Đến lúc đó bọn họ nối lại tình xưa, nếu họ có con... Nhà họ Cảnh nơi nào còn có vị trí cho con và Dương Dương dừng chân? Ô ô ô, hu hu hu..."Lạc Kim Vũ vừa khóc lóc, vừa trộm nhìn sắc mặt của Vân Tú Mẫn, thấy bà ta nhăn mày nhíu mi, mở miệng lại không phải quan tâm con gái có bị ủy khuất gì hay không, mà là hỏi "Mối tình đầu? Chưa từng nghe nói qua Cảnh Tư Hàn có mối tình đầu?""Cụ thể con cũng không biết, có lẽ là quen nhau lúc du học ở nước ngoài." Lạc Kim Vũ tiếp tục bịa Tú Mẫn tròng mắt chuyển động, dùng sức cầm tay Lạc Kim Vũ, khuyên tiếp "Không phải con nói hai ông bà già nhà họ Cảnh kia đối xử với con không tệ sao? Nếu thật sự có thứ đồ bỏ gọi là ' mối tình đầu ', đến lúc đó bọn họ cũng sẽ ra mặt nói chuyện giùm con thôi. Dù sao con cũng là mẹ ruột của Dương Dương mà."Tuyến nước mắt của Lạc Kim Vũ rơi xuống như mưa, nước mắt lưng tròng nhìn bà ta nói "Con ở nhà họ Cảnh đã hơn hai năm, nếu bọn họ thật sự có thể nói động Cảnh Tư Hàn, con đã sớm trở thành Cảnh thiếu phu nhân lâu rồi. Hơn nữa, bọn họ rất tốt với con thì như thế nào, chẳng lẽ còn có thể so sánh với con trai của họ sao?"Vân Tú Mẫn mím môi, cảm thấy có chút đạo ta nhìn xung quanh, phát hiện những người khách bên trong quán cũng không có chú ý hai người bọn họ, hai tay chống ở trên mặt bàn, cơ thể hướng về phía trước, nhỏ giọng nói với Lạc Kim Vũ."Cho nên mẹ mới nói với con, dù thế nào thì chỉ có ôm chặt nửa người dưới của đàn ông mới có lợi. Không phải cuối tuần nào Cảnh Tư Hàn cũng đều trở về nhà chính sao? Cũng sẽ có lúc ngủ lại chớ? Con không biết làm chút gì đó sao?"Lạc Kim Vũ ngạc nhiên, hỏi lại "Làm cái gì?"Vân Tú Mẫn nhíu mày, nói "Còn có thể làm cái gì? Giữa nam nữ còn không phải làm chuyện đó sao? Con chỉ cần làm Cảnh Tư Hàn đối với con muốn ngừng mà không được, còn sợ mối tình đầu gì gì đó nữa sao?"Quả thực Lạc Kim Vũ nghe đủ rồi, sau đó cô nhớ lại tình huống lúc trước hai mẹ con nguyên chủ chuẩn bị tính kế chuốc thuốc Cảnh Tư Hàn rồi mang cảm thấy tuy suy nghĩ của Vân Tú Mẫn khiến người khinh thường, nhưng cũng miễn cưỡng xem như phù hợp với tính cách trong nguyên lắc đầu, nói "Chuyện chuốc thuốc ở nhà họ Cảnh khẳng định là không thể thực hiện được, hiện tại ngay cả lời nói anh ta đều không muốn nói với con, sao có thể cùng con... Mẹ, con thật sự không thể làm được. Hiện tại con chỉ muốn mang theo Dương Dương rời khỏi nơi đó, sống cuộc đời tự do..."Vân Tú Mẫn "chặc" một tiếng cắt ngang lời của cô, gương mặt hiện ra một nụ cười tuỳ tiện mà quỷ dị."Con gái của mẹ à, đàn ông mà, cái cây mọc phía dưới không có đầu óc đâu. Chỉ cần con ở trên giường dâm một chút, phóng đãng một chút, Cảnh Tư Hàn còn có thể thờ ơ sao? Nói đến cùng, đàn ông chính là động vật nửa người dưới!""Haizzz! Chuyện này cũng trách mẹ trước kia không nói cho con biết sớm, lúc trước con làm chuyện đó với Cảnh Tư Hàn tuổi còn quá nhỏ, mấy năm nay cũng không có quan hệ với Cảnh Tư Hàn, mấy tư thế đa dạng đó khẳng định con không biết, đợi có thời gian mẹ lại chỉ dạy cho con sau.""Nhưng chủ yếu là con phải biết khôn ra, chuyện đó giữa nam nữ rất đa dạng, nhiều tư thế... Con chỉ cần làm theo lời mẹ là được, phải học tập dâm đãng mới quyến rũ đàn ông được."Lạc Kim Vũ vô cùng hoài nghi có phải cô nghe lầm hay không?!Người này mà là mẹ ruột của sao?!Chẳng những không quan tâm hoàn cảnh con gái mình ở nhà họ Cảnh ra sao, mà hiện tại còn chẳng biết xấu hổ dạy con gái mình "dâm một chút, phóng đãng một chút".Còn chỉ dạy con gái mình phải học tập kỹ năng giường chiếu để quyến rũ hầu hạ đàn ông?Bà này chắc không phải là mẹ ruột rồi, nhìn đi nhìn lại càng giống tú bà hơn!!!!Hết chương 4 ***********Giới thiệuLạc Kim Vũ mới vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư thì đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình đấu đá của giới nhà giàu đầy máu thành mẹ ruột của vật hy sinh nam mắn, chính là cô xuyên qua còn kịp lúc, mẹ ruột nam chủ còn chưa lên sân chí rời khỏi nơi đầy thị phi này, nhưng…"Mẹ đừng khổ sở, chụt chụt!""Mẹ, mẹ cười lên thật là đẹp!""Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ đó!"Thôi thôi, con trai cũng mang theo!Cảnh Tư Hàn bị lãng quên ở xó góc… Vợ yêu ơi! Người lớn cũng mang theo được không?****Nhân vậtNữ chính Lạc Kim chính Cảnh Tư bi Cảnh Gia vô số nhân vật phụ khác...Mọi người hãy để lại bình luận và Hickey mình cảnh H trong truyện mình dớt trên Weibo của tác giả nha, không có trong bản raw lẫn convert ơn đã theo dõi và ủng hộ mình. Lạc Kim Vũ đóng cửa lại, mở ra tủ quần áo, phát hiện gu thời trang của nguyên chủ thật sự không giống người bình thường, từ màu sắc đến kiểu dáng đều không hợp gu thẩm mỹ của cô. Biểu tình ghét bỏ chọn lựa một hồi, thật vất vả phát hiện ra một cái áo sơ mi màu trắng, phối hợp với quần kaki cao eo ống rộng. Lạc Kim Vũ đứng ở trước gương to, cởi bỏ 3 nút đầu nút áo sơ mi, dùng tay đè cho bằng tạo thành hình chữ V, nháy mắt hiện ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ duyên dáng, dưới xương quai xanh còn lộ ra một chút da thịt tuyết trắng, một chút cũng không tục khí, ngược lại mang mang hơi thở trí thức, cảm giác khá gợi cảm. Cô cột cao mái tóc dài màu nâu, hơi cuốn đuôi tóc rũ ở sau đầu, đơn giản nhẹ nhàng, theo dáng đi còn sẽ lắc lư qua lại, làm cô có một chút nghịch ngợm của tuổi trẻ. Thang lầu vang lên đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng động vang lên càng rõ ràng trong phòng khách an tĩnh, làm người nhịn không được nương theo tiếng vang nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Cảnh Tư Hàn nhìn lướt qua, nhìn Lạc Kim Vũ nắm tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt hơi lóe. Hôm nay cô ta rốt cuộc không mặc thành cây thông Noel? Lạc Kim Vũ thân thể thon dài, quần eo cao càng tôn lên một đôi chân dài miên mang, áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo tùy ý cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Nước da như ngọc, mày liễu thon dài, một đôi mắt hạnh chiếu sáng lánh lánh, môi anh đào không điểm mà hồng, hai má còn lộ ra làn da khỏe mạnh màu hồng nhạt. Quần kaki cùng áo sơ mi màu trắng phối hợp rất đẹp, vừa giản dị lại đầy sức sống, không chỉ có có vẻ trí thức, còn phù hợp thời tiết hiện tại. "Mommy thật là đẹp" Cảnh Gia Dịch đang ngồi ở trên thảm mềm mở hộp đồ chơi, nhìn thấy Lạc Kim Vũ, nhanh miệng khen, âm thanh giòn tan nói một câu. Lạc Kim Vũ lập tức cười, cả gương mặt linh động hẳn lên, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt đều làm người cảm thấy loá mắt "Quả nhiên, con trai của mẹ thật tinh mắt" "Ừm, hôm nay Kim Vũ ăn mặc trang điểm không tồi." Mai Uyển hiếm hoi khen một câu. Ánh mắt thẩm mỹ của Lạc Kim Vũ phải nói..... Cảnh mẹ cười nhìn cô vẫy tay "Thân thể cảm giác khỏe lên chút nào chưa? Mẹ kêu Trương mụ nấu cháo cho con, còn nóng đó, hiện tại lấy trước một chén ra cho con ăn, để còn nhanh chóng khỏe lại" Lạc Kim Vũ cảm kích cười, che miệng ho nhẹ một tiếng, cười gật gật đầu " Cảm ơn mẹ, đã khá hơn nhiều" Nguyên chủ không quyến rũ được Cảnh Tư Hàn, chỉ có thể dựa vào hiếu thuận cha mẹ Cảnh tới thu hoạch lòng người, hy vọng thông qua áp lực của cha mẹ Cảnh bức Cảnh Tư Hàn đồng ý cưới nguyên chủ. Chính là cô không biết, Cảnh Tư Hàn không chỉ trong lòng chướng mắt cô, mà sâu trong tận đáy lòng anh ta còn có một bóng hình, được gọi là bạch nguyệt quang. *Bạch nguyệt quang mối tình đầu. Đợi thêm một năm rưỡi nữa, bạch nguyệt quang trở về, nào còn có chỗ cho cô dừng chân? Nguyên chủ không biết, Lạc Kim Vũ đọc tiểu thuyết lại biết. Tuy rằng tiểu thuyết ít miêu tả tuyến tình cảm của cha mẹ nam chủ, chỉ có một chi tiết, trong một lần hợp mặt gia đình tác giả có nhắc đến một câu, cha mẹ nam chủ là mối tình đầu của nhau. Mối tình đầu, đó chính là hoa hồng đỏ, bạch nguyệt quang. Nguyên chủ mang mục đích tham danh lợi muốn gả nam chủ, làm sao nam chủ chịu chấp nhận. Nhưng điều này đối với Lạc Kim Vũ tới nói lại không thể tốt hơn, lý do chính đáng làm cô rời khỏi Cảnh gia. Tuy rằng nguyên chủ đối xử tử tế với cha mẹ Cảnh vì mục đích riêng, nhưng cũng còn tính có tình cảm, nhìn thấy tình cảm của hai người rất tốt, nhìn lại tình cảnh của mẹ cô cùng thân thế của bản thân, thời gian lâu dài cũng thiệt tình thực lòng muốn hiếu thuận bọn họ. Bởi vậy cha mẹ Cảnh đối với nguyên chủ cũng không tồi, thậm chí thường xuyên khuyên Cảnh Tư Hàn đối xử tử tế với cô. Chỉ là do con trai của hai người quá quá cố chấp thôi. Tuy rằng nguyên chủ không thể cùng Cảnh Tư Hàn lãnh chứng, nhưng vẫn gọi cảnh cha Cảnh mẹ là "Ba mẹ". Lạc Kim Vũ khác không nói, còn nhập diễn thì vô cùng nhanh, cô nhanh chóng thích ứng phương thức ở chung với cha mẹ Cảnh, làm lơ ánh mắt rét lạnh của Cảnh Tư Hàn, ngồi vào bên cạnh Cảnh mẹ, rót cho bà một ly trà nóng. Mai Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói "Không vội, con nhìn xem, hôm nay mẹ cắm bình hoa này thế nào?" Theo lý, ngày thường Mai Uyển khẳng định sẽ không hỏi Lạc Kim Vũ, có lẽ hôm nay nhìn thấy cách cô ăn mặc rất thuận mắt, thuận miệng hỏi một câu. Hỏi xong nhớ Lạc Kim Vũ không hiểu nghệ thuật cắm hoa, nghĩ thầm cô có giống như phía trước, thường khen vài câu không đầu không đuôi, lại thấy Lạc Kim Vũ hơi hơi trầm ngâm, chỉ vào cành toàn lá không có hoa kia, mở miệng nói "Từ trước đến nay mẹ cắm hoa đều rất đẹp, hôm nay giống như có chút chật chội, mẹ thử lấy cành lá này ra, nhìn thử xem có thể hay không càng đẹp một chút?" Mai Uyển xê dịch qua lại, như ở suy xét tác phẩm, Lạc Kim Vũ rút tay về, cười nói "Mẹ, con chỉ tùy tiện nói, mẹ biết con đối với môn nghệ thuật này không hiểu biết" Mai Uyển lại duỗi tay đem cành lá Lạc Kim Vũ vừa mới chỉ rút ra, lại nhích bình xa xa một chút nhìn nhìn, khen "Quả nhiên đẹp hơn một chút, Kim Vũ ánh mắt không tồi!" Lạc Kim Vũ cười nhạt lắc đầu, nói "Không đâu ạ. Chỉ vì ngày thường nhìn thấy mẹ cắm hoa, nhìn nhiều lần cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút thôi." Lời này làm Mai Uyển cười càng thoải mái. Lúc này, Trương mụ bưng khây thức ăn đến, bên trong chứa một chén cháo gà nấm hương cùng mấy đĩa điểm tâm sáng. Mai Uyển thúc giục "Nhân lúc còn nóng mau ăn một chút đi, nếu không dạ dày lại đau" Lạc Kim Vũ cười nghe theo, nhìn Trương mụ nói cảm ơn, Trương mụ kinh ngạc nhìn cô, đôi tay xoa xoa ở trên tạp dề, hiền lành cười cười. Phải biết rằng, vị "Phu nhân" này bình thường ở cha mẹ Cảnh trước mặt dịu ngoan, nhưng ở trước mặt đám người hầu bọn họ lại rất làm giá. Lạc Kim Vũ cúi đầu, mở miệng nhỏ uống cháo, Cảnh Gia Dịch ôm một cái máy bay điều khiển từ xa bằng kim loại so với đầu bé còn lớn, thất tha thất thểu đi tới, nhìn trọng lượng không nhẹ. Bé vui sướng nói với Lạc Kim Vũ "Mommy xem, đây là máy bay ba ba tặng cho con. Ba ba nói nó thật sự có thể bay lên trời" Lạc Kim Vũ nhìn thân máy, cánh quạt phản quang trên đỉnh chóp, vội vàng buông chén cháo trong tay xuống, cẩn thận đem máy bay tránh xa bé ra, nói không lớn nhưng lại có thể làm mấy người ở đây nghe rõ. "Cẩn thận một chút, mommy giúp con đem món đồ chơi này cất vào tủ trước được không? Dương Dương tuổi còn quá nhỏ, chơi cái này sẽ có nguy hiểm. Con xem, cái này kêu là cánh quạt, nhìn nó có giống cái mái chèo không, nó được làm bằng kim loại, lỡ như nó làm con bị thương thì làm sao bây giờ?" Dương Dương là nhũ danh của Cảnh Gia Dịch, sau khi cháu đích tôn sinh ra, Cảnh mẹ tìm đại sư tính bát tự, nói thiếu thủy, cho nên đặt cho bé nhũ danh như vậy. *Nhũ danh nickname, tên lóng, tên trong, biệt danh. Cảnh Sùng Sơn nghe xong, đem báo chí quăng sang một bên, lấy vỏ hộp đồ chơi nằm ở dưới chân, nhìn dòng hướng dẫn sử dụng được in bằng tiếng Anh, nhíu mày, ném vào ngực Cảnh Tư Hàn, trách mắng "Thích hợp cho trẻ em 8 tuổi trở lên, mày mua đồ chơi không biết đọc hướng dẫn, còn không biết hỏi người bán?" Cảnh Tư Hàn sao có thể nói đồ chơi là ngày hôm qua anh ta chợt nhớ tới mới kêu trợ lý đi mua. Lúc đó đang vội đi mở họp, cũng chưa nói thằng bé mấy tuổi, ở văn phòng nhìn đến món đồ chơi, cảm thấy thằng bé có thể chơi, cũng không nghĩ đến có thích hợp hay không, đã mang về. Lạc Kim Vũ mày liễu nhíu lại, nhìn về phía Cảnh Tư Hàn, trong mắt hiện lên một chút khiêu khích, lướt qua trong giây lát. Cô đem máy bay đặt sang một bên, khuyên nhủ "Ba, ngài cũng đừng trách Tư Hàn, ngày thường anh ấy bận việc trong công ty, bận đến mức cũng không có thời gian trở về ăn cơm, ngẫu nhiên không chú ý đến Dương Dương tội cũng không đáng trách" Cảnh Tư Hàn nhíu mày, cô ta là ngu xuẩn hay là giả ngu? Lúc này còn nói những lời đó, chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu? Quả nhiên, Cảnh Sùng Sơn trừng mắt trầm giọng nói "Con đừng thế nó nói chuyện! Công ty đã sớm đi vào quỹ đạo, nó có thể bận cái gì? Nhớ năm đó, thời điểm công ty vừa mới khởi bước, cha đều có thể rút ra thời gian dành cho mẹ con nó, đến phiên nó thì không được? Cha xem nó chính là lãnh tâm lãnh phổi, ai đều không bỏ trong lòng. Thật không biết khi nào dưỡng thành tính tình xấu như vậy" Lạc Kim Vũ giống như thuận theo rũ xuống đôi mắt, che khuất trong ánh mắt ý cười, đem Cảnh Gia Dịch kéo vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói với bé "Không quan hệ, món đồ chơi này có thể giữ đến lúc Dương Dương lớn lên một chút lại chơi, một lát nữa mommy dẫn con đi mua đồ chơi khác được không?" Cảnh Sùng Sơn vừa nghe, lại mắng Cảnh Tư Hàn một hồi lâu, lệnh cưỡng chế anh ta cuối tuần này mua một món khác đem về. Lạc Kim Vũ khóe mắt liếc thấy hình ảnh Cảnh Tư Hàn mặt lạnh nghẹn khuất, cười thầm, thầm nghĩ Ngượng ngùng, Cảnh tiên sinh, bổn tiên nữ cái gì đều ăn, nhưng chính là không thích có hại!Đọc nhanh tại Advertisement Lạc Kim Vũ là một trong số ít tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn tại giới giải trí, dựa vào chính mình nỗ lực đi từng bước một mới đoạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư, có được trong tay kịch bản hay, có danh có tiếng, đỉnh cao cuộc đời gần trong gang tấc, ngủ dậy lại phát hiện bản thân xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết vừa mắng chửi vào đêm hôm trước.*Kim Sư Sư tử vàng*Cẩu huyết máu chóTrở thành người trùng tên trùng họ với cô trong tiểu thuyết, mẹ ruột cặn bã của vật hy sinh nam Kim Vũ còn nhớ rõ, trước khi đi ngủ trong lòng còn nghĩ một câu."Tác giả sợ là người ghét mình đi? Mới có thể viết ra loại tiểu thuyết ngôn tình xúc động ngốc nghếch này. Hy sinh con trai, chỉ số thông minh dưới 0, là nữ phụ số N, còn cùng tên cùng họ với mình... Thật tức chết mà! Nếu đổi thành mình, kịch bản pháo hôi giống như vầy mình sẽ làm nhân vật từ vật hy sinh trở thành vai chính"Giờ thì tốt rồi, cơ hội chứng minh đã Kim Vũ đè đè thái dương đang đau nhức, nằm ở trên giường yên lặng tiêu hóa thông tin về nguyên chủ trong tiểu chủ là con gái riêng, dưới sự dạy dỗ của người mẹ thuộc hàng cực phẩm, ước mơ lớn nhất từ nhỏ chính là gả cho kẻ có tiền, cũng may cha ruột cũng có chút tiếc, cô vắt hết đầu óc dùng kế bò lên trên giường bá đạo tổng giám đốc Cảnh Tư Hàn nhưng kết quả lại không được như ý nguyện. Cuối cùng dựa vào đứa bé trong bụng mới được Cảnh gia tiếp vào cửa. Nhưng lại bị Cảnh Tư Hàn mãnh liệt phản đối, thành một người không danh không phận giả phu nhân của Cảnh chủ làm giả phu nhân làm cả đời, thẳng đến chết cũng không có chuyển chính thức. Sống giống như một vị phi tần bị biếm lãnh cung, nhưng cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, khuyến khích con trai làm điều ác, ý đồ đá xuống nam chủ, đoạt lấy quyền thừa kế, làm Hoàng Thái Hậu, kết quả, không có gì bất ngờ, đem chính mình tìm đường kêu cô chỉ là mẹ của vật hy sinh nam phụ trong tiểu thuyết kia chứ?May mắn tuyến thời gian còn sớm. Vợ tương lai của Cảnh Tư Hàn còn chưa về nước, nam chủ còn chưa sinh ra, hiện tại cô có thể rời khỏi nơi này, ở trong sách tiếp tục con đường giới nghệ sĩ, đi lên đỉnh cao cuộc đời, lấy ảnh hậu làm mục tiêu. Cô có tin tưởng, bằng kỹ thuật diễn của cô, một lần nữa leo lên đỉnh cao chẳng qua là vấn đề thời gian mà xong! Mặt!Suy nghĩ nửa ngày, ngay cả chính mình hiện tại trông như thế nào cũng không biết! Chắc là diện mạo không đẹp cho nên Cảnh Tư Hàn mới nhìn nguyên chủ chướng mắt như vào phòng tắm, nhìn gương, Lạc Kim Vũ trầm mặc......Ha hả, tác giả của quyển sách này quả nhiên là người ghét cuộc có bao nhiêu sâu oán niệm, mới có thể sáng tác ra một vai phụ thê thảm như vậy, ngay cả một nốt ruồi son dưới khóe mắt đều giống y như Kim Vũ không biết nói gì, chống ở trên bồn rửa mặt, tốt xấu xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhắm mắt lại bắt đầu tự hỏi, bước tiếp sau khi rời khỏi Cảnh gia phải làm gì?Khi cô đang chìm trong ảo tưởng bản thân một lần nữa đứng ở trên đài cao nhận giải thưởng Kim Sư nữ diễn viên xuất sắc nhất, bình tĩnh lớn tiếng nói lên cảm nghĩ đoạt giải, đột nhiên cảm giác được bên đùi phải có cái gì đang giật giật váy, Lạc Kim Vũ cau mày cúi đầu nhìn má! Quên mất con trai!"Mommy! Hôm nay ba ba sẽ đến thăm chúng ta sao?" Thằng bé không cao bao nhiêu so với đầu gối của cô, ngưỡng đầu nhìn cô, giọng nói ngọng nghịu đặt câu Kim Vũ nỗ lực nhớ lại, nhớ tới hôm nay là chủ sự yêu cầu của cha mẹ Cảnh Tư Hàn, mỗi cuối tuần đều phải tận lực trở về nhà ăn cơm, thuận tiện tiếp xúc với con trai. Nhưng anh ta chỉ vì bị cha mẹ hối thúc liên tục, thấy phiền mới ngẫu nhiên trở về ứng phó cho có lệ. Nên Cảnh Gia Dịch mới hỏi như thế giới cũ Lạc Kim Vũ trầm mê sự nghiệp, không có thời gian yêu đương, đừng nói có con, trong suy nghĩ của cô, con cái là chướng ngại vật trên con đường sự khi cô nhìn thằng bé có khuôn mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt đen lay láy không chớp mắt nhìn chính mình, nghĩ thầm Nhóc con! Dì thật không phải mẹ của con, chờ Dì đi rồi, kết cục của con có khả năng sẽ tốt một mới vừa nghĩ như vậy, trái tim nhanh chóng nhẹ nhàng co rút đau Kim Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Cảnh Gia Dịch, trả lời "Sẽ trở về, có lẽ còn sẽ mang theo quà cho con nữa nha!"Bởi vì tối hôm qua cô nghe mẹ Cảnh gọi điện thoại nhắc đến, tuần trước Cảnh Tư Hàn không trở về, lần này trở về mang theo quà tặng khả năng tính ra rất Gia Dịch vừa nghe, mắt đen lập tức sáng lên, bé dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình bắt lấy tay Lạc Kim Vũ, bộ dáng có chút không thể tin được "Thật, thật sự sao?"Trong lòng Lạc Kim Vũ bỗng dưng mềm nhũn, cười nói "Thật sự nha!"Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ vui vẻ cười, nhưng chỉ chốc lát sau, bé lại trộm nhìn Lạc Kim Vũ, cẩn thận hỏi "Vậy ba ba cũng sẽ có quà cho mommy sao?"Lạc Kim Vũ không thèm để ý trả lời "Chắc không có đâu"Cảnh Gia Dịch vừa nghe, nâng lên tay nhỏ đi phía trước một bước ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ dính sát vào cổ, thấp giọng nói "Không sao, nếu ba ba tặng quà cho con, con sẽ đem tặng lại cho mommy, như vậy mommy cũng có được quà ba ba tặng nha."Lạc Kim Vũ nghe vậy chấn động, lập tức nhớ lại khoảng thời gian từ khi bé bắt đầu biết nói, nguyên chủ đối với bé vô cùng nghiêm khắc, muốn bé nghe lời hiểu chuyện, phải làm người nhà họ Cảnh vui vẻ, còn luôn khóc lóc kể lể bản thân vì bé mà bị bao nhiều ủy khuất, làm bé trưởng thành nhất định không thể quên, bla bla bla....Lúc này, thằng bé mới hơn hai tuổi, đã thật sự nghe hiểu được, rõ ràng bản thân vô cùng chờ mong quà tặng từ ba ba, lại nguyện ý đưa ra vì an ủi Kim Vũ mũi hơi hơi lên men, lại có chút muốn khóc, cô vươn tay ôm lấy cậu bé trước mặt, ngửi hương vị sữa trên người bé, không thể hiểu rõ được mà cảm thấy an là huyết mạch tương liên cảm giác sao? Lạc Kim Vũ nghĩ thầm.*Huyết mạch tương liên có mối quan hệ ràng buộc huyết thống."Mommy đừng khóc." Cảnh Gia Dịch từ trong lòng ngực của cô ngẩng đầu, âm cuối run run, như thật muốn Kim Vũ vội vàng nhìn bé tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên cong cong, cả người bao trùm hơi thở dịu dàng chính cô còn không biết "Mommy không khóc, mommy đang rất hạnh phúc"Cảnh Gia Dịch ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm nói "Mommy, hôm nay mommy cười lên cũng thật đẹp nha!"Lạc Kim Vũ nghe xong không khỏi cười ha ha, đều nói đồng ngôn vô kỵ, loại khích lệ này quả nhiên làm người thấy thoải mái.*Đồng ngôn vô kỵ Lời trẻ con nói không cố kỵCô dùng lực cánh tay đem thằng bé ôm lên, Cảnh Gia Dịch giật mình phát ra một tiếng nhỏ, theo sau phát hiện, mommy xưa nay nghiêm khắc giờ đây lại muốn chơi với mình, không thể không cất tiếng cười giòn cười yêu kiều đầy dịu dàng quyến rũ của người con gái cùng với tiếng cười trong sáng thanh khiết như tiếng chuông của trẻ con trọng điệp xem lẫn vào nhau, xuyên thấu qua cửa sổ đang rộng mở, theo gió đầu thu truyền ra xa, truyền đi ra Tư Hàn mới vừa bước vào trong sân thì đã nghe được động tĩnh từ lầu hai, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đến làn gió nhẹ thổi bay bức màn màu trắng hơi mỏng phía cửa sổ, một đoạn cánh tay ngọc thoảng qua, lưu lại một bóng dáng mông lung đầy yêu hoa viên, người làm vườn đang tưới nước, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, cười nói "Thiếu gia, ngài đã về rồi, khó trách hôm nay phu...... Lạc tiểu thư cùng tiểu thiếu gia tâm tình tốt như vậy"Lạc Kim Vũ yêu cầu người hầu trong nhà kêu cô bằng phu nhân, nhưng tất cả mọi người đều là người làm lâu đời của Cảnh gia, hiểu biết rõ ràng mọi chuyện, làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn kêu chẳng khác nào đeo đen đủi trên Tư Hàn quả nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa nói cái gì, gật gật đầu, cầm món đồ chơi trong tay đi vào cửa Cảnh - Cảnh Sùng Sơn đang ngồi ở sô pha xem báo chí, nhìn đến con trai về vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc "Đã trở lại."Cảnh Tư Hàn chào một tiếng "Ba", thấy mẹ Cảnh - Mai Uyển cẩn thận ôm một bình hoa mới vừa cắm xong từ bên cạnh đi ra, thấy món đồ chơi trong tay con trai mình, cười nói "Mua thì tốt rồi, mau đem tặng cho Gia Dịch đi, thằng bé khẳng định hạnh phúc đến phát điên luôn! Thuận tiện kêu Kim Vũ rời giường xuống ăn cơm sáng"Cảnh Tư Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn "Đã mấy giờ rồi, còn phải làm người đi mời?""Không phải" Cảnh mẹ Mai Uyển lắc đầu, giải thích "Tuần trước Gia Dịch bị bệnh, Kim Vũ chăm sóc mấy ngày, kết quả thằng bé thì hết bệnh, ngược lại đến phiên con bé bị bệnh, còn chưa có khỏe đâu"Cảnh Tư Hàn vừa định vẫy tay kêu người hầu, Cảnh Sùng Sơn như mọc một đôi mắt từ phía sau, ngẩng đầu, hắng giọng nói "Con trai của mày, mày không lo chăm sóc, ngoại trừ mẹ thằng bé ra, chẳng lẽ mày còn muốn hai cái thân già này thức suốt đêm chăm sóc sao?"Cảnh Tư Hàn môi mỏng khép chặt, cuối cùng vẫn cất bước đi lên lầu tới cửa, Cảnh Tư Hàn giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, tiếng cười "Khanh khách" trong phòng lập tức đột nhiên im gái đứng ở mép giường ngẩng đầu, bên miệng tươi cười còn chưa kịp giấu đi, đuôi lông mày khóe mắt còn mang theo một tia phong tình động lòng chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng tơ tằm, bên trong không mặt áo ngực. Bởi vì khom lưng trêu đùa cùng con trai, động tác quá mạnh lộ ra hơn nửa bầu ngực tuyết trắng, thậm chí mơ hồ xem tới được đỉnh phấn lẽ là bởi vì nghịch sáng, toàn thân bao trùm một tầng vầng sáng nhạt màu vàng, lại vô cùng dịu dàng tốt đẹp......Cảnh Tư Hàn không khỏi ngưng thở trong chốc lát, ngay sau đó lập tức nhíu mày dời đi tầm mắt "Mặc giống cái gì!"Lạc Kim Vũ lúc này mới phát hiện bản thân mặc thật sự rất mỏng, cô la nhỏ một tiếng, nhanh chóng giơ tay che lại trước ngực, không vui chất vấn "Anh không biết có câu phi lễ chớ nhìn sao?"Cảnh Tư Hàn sửng sốt, theo sau cười lạnh một tiếng "Làm ra vẻ."Lạc Kim Vũ không còn gì để nói, làm một người cho không đưa tới cửa, nói những lời này với Cảnh Tư Hàn giống như khá dối trá, cô không khỏi âm thầm "Hừ" một tiếng, từ trên ghế cầm lấy một cái áo khoác bao bọc lấy chính mình, khổ không nói nên Gia Dịch thật ra không chú ý đến chuyện này, từ trên giường bò xuống dưới, vui sướng bước từng bước chân ngắn nhỏ chạy tới Cảnh Tư Hàn, rồi lại ở nửa đường ngừng lại, có chút thấp thỏm nhẹ giọng gọi một câu "Ba ba"Cảnh Tư Hàn híp mắt, rốt cuộc nhìn bé, vươn tay "Lại đây."Cảnh Gia Dịch lập tức lao tới, chặt chẽ nắm lấy tay ba Tư Hàn xoay người, đi ra một bước lại dừng lại, không có quay đầu, dùng âm thanh lạnh lùng nói "Thay quần áo xong lập tức đi xuống" Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Danh Đường Đa Tiểu Tỷ Thể loại Ngôn tìnhXuyên không Tình trạng Đang viết Lượt đọc 18,245 Cập nhật 15/09/2019 Editor Gái già thích ngôn tình Thể loại Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, xuyên sách, tình cảm, HE, 1v1. Là diễn viên ai cũng mong mình nhận được giải thưởng cao quý khi sự nghiệp diễn xuất của Lạc Kim Vũ đang phát triển vượt trội đặc biệt cô còn mới vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư. Cô đang vô cùng cảm thấy hạnh phúc thì đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình hào môn trạch đấu đầy máu chó. Trở thành mẹ ruột của vật hy sinh nam phụ. May mắn chính là cô xuyên qua còn kịp lúc, mẹ ruột nam chủ còn chưa lên đài Quyết chí rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, nhưng mà...... "Mommy đừng khổ sở, chụt chụt" "Mommy, mẹ cười lên thật là đẹp!" "Mommy, con thật sự rất yêu mẹ đó nha!" Thôi thôi, con trai cũng mang theo đi! Cảnh Tư Hàn bị lãng quên ở xó góc...... Vợ yêu ơi! Người lớn cũng mang theo được không? Advertisement

vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày