thịnh hạ vãn tình thiên truyện
Từ Nhất Thịnh thấy xe ngựa định rời đi, dưới tình huống gấp gáp, hắn xông tới bắt lấy một tay Mạnh Ninh. Mạnh Ninh giật mình, theo bản năng rụt tay lại nhưng đã không kịp, cả người đã bị nam tử bên ngoài dùng sức kéo ra.
-do mình bị mất nick cũ và hiện giờ không lấy lại được, nhiều bạn đang rất hóng mà truyện mình thì đang để tồn đọc truyện [Truyện Tranh]Thiên Hạ Vô Lại (tiếp) được đăng bởi kaitynhu2
Truyện:Thiên thu tình hận - Hồi 40. Trang chủ > Thiên thu tình hận > Hồi 40. Thiên thu tình hận Trọn bộ 48 hồi Hồi 40: Thần công cái thế tận diệt tà ma. 4.50 - Sư huynh đối với tại hạ tình sâu như biển khiến tại hạ một khi nghĩ đến không kềm được nước mắt.
Số chương: 49. Trạng thái: Hoàn thành. Nếu bạn muốn tìm một tiểu thuyết về tổng tài hay, đừng bỏ lỡ Sở thích thầm kín của quý ông. Truyện được viết với mạch cảm xúc rất thật, rất tự nhiên, nhiều tình tiết đan xen hấp dẫn. Đây là truyện ngôn tình nam chính là
Singles 2 Wilde Zeiten Kostenlos Downloaden Vollversion. Ngôn Tình Nguồn Editor 4ever13lue 206,238 Dừng 133631 05/02/2016 Đánh giá từ 9 lượt Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên nói về ba năm hôn nhân, đối mặt với sự lạnh lùng của chồng mình, cho đến bây giờ cô chưa từng thể hiện sự yếu đuối. Nhưng khi người phụ nữ bên ngoài mang thai con của anh ta đến quậy phá, cũng là lần đầu tiên cô rơi nước đầu cô kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó cô thẳng thắn, quật cường quay lưng đi!Sau lưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng, châm biếm của anh ta “Hạ Vãn Tình, với thân phận con gái thị trưởng của cô, có bao nhiêu là nhà giàu muốn cầu thân, sao cô phải trói buộc tôi?”Một giây khi cô ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, cô tìm lại kiêu hãnh, nụ cười tươi tắn như ban nói “Mạc Lăng Thiên, nếu yêu anh là một sai lầm, vậy tôi sẽ tự mình gánh vác hậu quả của ba năm vừa qua. Từ nay về sau, anh không có tư cách lợi dụng tình yêu này mà tổn thương tôi nữa!”Cuộc hôn nhân của cô rồi sẽ đi về đâu? Mời các bạn cùng chiêu mộ tựa truyện hay thuộc thể loại ngôn tình.
“Này ~”CảTương Văn Nhạc và Cục trưởng Cao đều cùng trố mắt nhìn người kia, rồi vô thức chuyển ánh mắt về phía Hạ Vãn Tình. Chỉ thấy khuôn mặt Vãn Tình đã trắng bệch, thế nhưng biểu cảm lại vẫn bình tĩnh.“Vãn Tình, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”Giọng nói này, khuôn mặt này, nụ cười này đã biến mất ba năm qua, giờ phút này trở lại giống như một cơn ác Tuyết mỉm cười, dịu dàng thanh nhã, hoàn toàn không hề có vẻ gì là nhân tình đáng xấu hổ, mà ngược lại còn tự tin gấp mười lần vợ qua là cô ta dựa vào việc có được tình yêu của Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình nhìn thẳng mặt Mạc Lăng mặt tuấn tú này, nụ cười đã làm điên đảo biết bao cô gái, cũng chính nụ cười này đã mê hoặc toàn bộ tâm trí của cô. Giờ phút này sao lại giốngnhư ma nói cuộc hôn nhân ba năm của họ là nhà giam củaquỷ, vậy thì cuộc gặp gỡ này chính là quyết định của quỷ, đủ để đẩy VãnTình vào chỗ tốt lắm. Ba năm, cô đã thua, không thểkhông thừa nhận, khi nhìn thấy bàn tay ngọc ngà của Lai Tuyết đang khoác vào cánh tay Mạc Lăng Thiên, thì lòng cô đã hoàn toàn vỡ vụn, không còn cách nào liền lại được tân hôn ngày đó, anh ta nói Tình yêu của Hạ Vãn Tình cô rất tùy tiện, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu cô!’Lúc này cô đã đến sái cổ, tin đến tan nát cõi chưa từng khóc trước mặt anh ta, nhưng giờ phút này cô vô cùng đau lòng, tuyệt vọng.“Mạc Lăng Thiên, đây là quà gặp mặt của anh sao?”Lời này là cô cố ý nói cho Lai Tuyết nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Mạc Lăng Thiên. Cô dùng tất cả sức lực, lời vừa nói ra khiến cõi lòng đaunhư cắt, thậm chí ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Nhưng cô không muốn để bản thân phải bối Vãn Tình cô rất quan trọng thểdiện, rất mạnh mẽ. Cô đã từng nghĩ rằng dùng thời gian cả một đời chămsóc thì anh ta sẽ quay đầu lại, mọi chuyện sẽ được giải cô đã hoàn toàn sai rồi, cô quật cường cao nhiêu thì anh ta tàn nhẫn bấy vừa cười vừa giận dữ nói, ban đầu chỉ hơi run rẩy, nhưng trong mắt đã không thể ngăn được nước mắt cứ rơi!Đúng vậy, cô đã không còn đường lui này không hẳn là không tốt, có lẽ là anh ta chỉ đang giúp cô kết thúc việc này một cách êm mặt lạnh lùng đã từng rất đẹp trai kia, lúc này thật quá ngứa mắt!“Cô Hạ ~”Tiểu Quách hơi lo lắng gọi cô, Cục trưởng Cao cũng hối hận đã đưa Vãn Tìnhđến chỗ này, còn Tương Văn Nhạc lại giả vờ như không hay không biết.“Hạ Vãn Tình, muốn nói gì thì lát nữa về rồi nói sau!”Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên lạnh lùng, chế giễu, mà lời anh ta vừa nói ralại càng làm cho người ta buồn cười, giờ cô lại là người cố tình gây sựcơ đầy?“Mạc Lăng Thiên, chúng ta kết thúc rồi!”Cô ngẩngcao đầu, trước mặt mọi người, cô tao nhã, thanh thoát như một bà hoàng,chẳng quan tâm đến việc tim đang rỉ máu, cô sẽ không để lộ ra sự yếuđuối của bản mạnh mẽ giống như chiến sĩ trên chiến trường đầy mùi thuốc súng, nhưng vẻ mặt của cô lại quá thê vậy, những gì cô đã cố gắng cho cuộc hôn nhân ba năm này quả thật quá đáng buồn.
“A, Cô Hạ.” Tiểu Quách lo lắng gọi với theo.“Lăng Thiên, em thật sự không ngờ sự việc sẽ như thế này!” Lời nói của Lai Tuyết sắc như dao cứa vào Tình bước đi rất nhanh, như thể phía sau có thú dữ hoặc nước lũ vậy. Ra khỏi cửa, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, cả bầu trời ánh lên một màu vàngchiều tà, trên đường chiếu rọi vài ánh nắng mờ nhạt. Giống như cuộc hônnhân này, lóe sáng lên rồi vụt tắt, đẹp đẽ mà hư ảo, rốt cuộc cũng phảikết thúc.“A, cô Hạ, cô đi đâu vậy, tôi đưa cô đi!”TiểuQuách được Cục trưởng Cao dặn dò nên đặt biệt đi theo cô, nhưng có vẻVãn Tình không nghe thấy lời anh ta nói, cô chỉ tiếp tục bước đi nhanhnhư bay. Như thể muốn dùng mọi sức lực đi thật nhanh, để xoa dịu nỗi đau trong mắt nghẹn ngào nơi khóe mắt không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi, khóc đến nhạt nhòa mới nhận ra lòng đã đau đến cực Lăng Thiên, tên đàn ông chết tiệt này, rõ ràng không thương cô, nhưngvẫn cưới cô về để rồi đối xử lạnh lùng. Là do cô bị mù rồi, hay là bị ma xui quỷ khiến nên mới kiên trì đến ba đáng, rất không đáng. Lần đầu tiên Vãn Tình cười đến mức khó tin.“Cô Hạ! Xin cô đừng làm tôi sợ, được không?”Mặc dù Tiểu Quách là đàn ông nhưng vẫn phải chạy mới đuổi theo kịp VãnTình. Rồi lại nhìn thấy nước mắt nhạt nhòa trên mặt cô, anh chưa từngthấy Vãn Tình khổ sở đến thế bao giờ, vì thế không khỏi sốt ruột.“Anh chê tôi khó chịu thì đừng đi theo tôi nữa!”Vãn Tình buồn bực trừng mắt nhìn Tiểu Quách như muốn ăn thịt anh ta. Cô gái này xinh đẹp, thông minh, từ dáng người đến cốt cách đều không có gìđáng chê, tên Mạc Lăng Thiên ngu xuẩn kia quả thật là mắt so với cô gái mạnh mẽ như Hạ Vãn Tình thì dường như đàn ông thường thích cô gái dịu dàng như Lai Tuyết Quách vô tình so sánh, ánh mắt của anh ta cũng tố giác những gì anh ta đang suy vặn khiến Vãn Tình đau lòng. Đúng vậy, cô rất lạc quan với mối tìnhnày, cũng rất mù quáng, cố chấp. Cô chỉ nghĩ có thể một công đôi việc,cũng có thể thành toàn cho rất nhiều người. Nhưng mà rốt cuộc thì khôngcó gì cả! Thậm chí còn phải nhận lấy nhục cô lại không sớm nhận ra người mà Mạc Lăng Thiên thích là Lai Tuyết chứ không phải là thật ngốc, là người phụ nữ ngốc nhất trên ngốc lại cười cứng nhắc, không dịu dàng cũng không tinh tế.“Đừng đi theo tôi, tôi cảm thấy phiền lắm!”Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Tiểu Quách khiến Vãn Tình bực dọc. Tiểu Quách bị Sư tử Hà Đông’ rống cho một trận, chỉ còn biết đứng nguyên tại nữ khi giận lên thật là đáng sợ, nhất là khi thất tình. À không, phải là người phụ nữ đổ vỡ trong hôn nhân thì càng đáng sợ!Tiểu Quách sờ sờ mũi, vô tội đứng sang một Tình tiếp tục sải bước đi nhanh hơn, cảm giác đau đớn quá mãnh liệt,khiến cho cô cảm thấy quá áp lực đến mỗi một hơi thở đều cảm thấy đêm buông xuống, trong quán bar nhộn nhịp trên phố, dường như nơi đâyđã chuẩn bị sẵn cho con người tan nát cõi lòng này. Ngọn đèn mờ ảo cóthể che dấu tất cả đau thương và buồn Tình vừa tự chuốc say mình, vừa cầm điện thoại định gọi cho người ạn thân khi cô mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn từ một số lạ, Vãn Tình xemxong rồi ném điện thoại sang một bên, rơi đi đâu cũng mặc kệ.Vãn Tình, thật lòng xin lỗi. Lăng Thiên nói trong lòng anh ấy chỉ có mộtmình tôi, tôi đã mang thai con của anh ấy, xin hãy tác thành cho chúngtôi đi!’Ha, ha, Vãn Tình cười không thành tiếng, cõi lòng tannát đến tột đỉnh. Cùng lúc, di động của cô bị một người đàn ông điểntrai nhặt được.
Cô không muốnquay về nhà họ Tịnh và họ Hạ. Nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều về nhữnglời mà Hạ Vãn Dương nói, vừa vặn cô cũng có việc nhờ anh Tình vừa suy nghĩ vừa bắt đầu tập trung làm việc. Đến giữa trưa, côđang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa thì nghe thấy Tiểu Quách kinh ngạcnói“Chị Hạ, bên ngoài có người tìm ~”Vãn Tình nhìn Tiểu Quách, cô không khỏi hơi sửng sốt, ai tìm cô là gì chứ?Vãn Tình chợt cứng đờ khi bước ra khỏi văn phòng, cô dừng lại nhìn ngườitrước mặt, người mà cô đã cho ràng sẽ rất lâu mới gặp lại.“Nhìn thấy tôi giật mình vậy sao, hay là do ghét tôi quá?”Giọng Tịnh Ái mềm mại uyển chuyển, cô ta mỉm cười không hề có hút e dè nào,sự linh động của cô ta khiến bản thân cô ta không hề giống tình địch vàgiống như bạn bè Tình giật mình, cô không ngờ Tịnh Áilại có thái độ như thế nên có hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gìcả Tịnh Ái không phải là Lai Tuyết, đối với Lai Tuyết cô chỉ đơn thuầnlà ó cảm giác chán ghét và oán hận. Nhưng còn Tịnh Ái lại khiến cô không thể nắm bắt được, lúc gần lúc xa.“Cô đến đây làm gì?”Vãn Tình cũng không khách sáo gì cả, bởi vì việc liên quan đến mẹ cô, nêncô không thể bình tĩnh khi đối mặt với Tịnh Ái. Năm đó nhất định là córất nhiều nguyên do khiến mẹ từ bỏ cha. Thế nhưng, lý do quan trọng nhất ắt là mẹ của Tịnh quan hệ này giống hệt như mối quan hệgiữa Kiều Tân Phàm với Lai Phượng Nghi và Lai Tuyết. Vãn Tình thừa nhậncô không có đủ độ lượng để đối mặt với Tịnh điều quan trọng nhất mà cả cô và Tịnh Ái đều hiểu rõ nhất chính là giữa hai người còn có một Kiều Tân Phàm.“Là mẹ tôi muốn đến, bà ấy muốn gặp cô.”Trước lời chất vấn của Vãn Tình, Tịnh Ái chỉ thản nhiên trả lời cô, vẻ nghiêm túc chợt lóe qua đột nhiên biến mất, cô ta lại khôi phục thần tháithong vào lúc này, Vãn Tình đã nhìn thấy người phụ nữ đứng phía sau lưng Tịnh Ái, cô đành nghiêm túc bước nhìn thì người phụ nữ này cũng không già nua, nhưng sắc mặt lại vô cùng xanh xao, thậm chí môi cũng tái nhợt không còn chút máu, mái tóc đenđược búi gọn gàng sau gáy. Ở tuổi này rồi nhưng bà ta vẫn có vẻ tinhanh, nhưng điều này cũng không khiến người đối diện cảm thấy bất mắt của bà ta tuy không linh động và tràn đầy sức sống như Tịnh Ái,nhưng bà ta nhìn cô lại có thể khiến cô nhận thấy rõ sự thông minh, cơtrí và tinh anh. Dù cho khi bà ta khẽ cười, khuôn mặt có trắng bệchtrông rất yếu ớt, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ta mặc chiếc áo màu ngà, quần dài màu nâu đồng, thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế và cao nhã.“Tôi tên là Đảng Mẫn. Khụ khụ ~ Tôi là mẹ của Tịnh Ái!”Khi Đảng Mẫn mở lời nói, bà ta ho khan hai tiếng, khuông mặt trắng bệnhthoáng đỏ ửng. Tịnh Ái vội vàng chạy đến đỡ bà ta, nhưng bà ta phất tay ý bảo không sao rồi lại mỉm cười nói với Vãn Tình“Chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm không? Ông bà nội của cháu cũng đang đợi ngoài xe đấy.”Vẻ mặt Đảng Mẫn tuy nghiêm túc, nhưng giọng noi của bà cũng rất nhẹ nhàng, khiến cho người nghe cảm thấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, cóthể là do bị bệnh nên không có sức nói chuyện chăng. Thế nhưng lời bà ta nói lại khiến người ta không dám từ chối, Vãn Tình nhìn người phụ nữtrung niên này, cô không thể nào ghét vậy, Vãn Tình cũng không đồng ý ngay mà thoáng trầm ngâm rồi mới nói“Tôi nghĩ bây giờ cũng được, người có địa vị cao như bà đây làm thế này là đã nể mặt tôi lắm rồi.”Vãn Tình suy xét mục đích khi Đảng Mẫn đến đây, khi cô nói thế, quả nhiênsắc mặt của bà ta hơi chùng xuống, rồi lại rất bình tĩnh nói“Tôi cho rằng cần phải nói rõ ràng với cháu về những việc liên quan đến quá khứ.”Giọng Đảng Mẫn hết sức nhẹ nhàng, không hề có ý thúc ép, sau đó bà ta xoayngười bước đi. Trước ánh nhìn chằm chằm của Tịnh Ái, Vãn Tình khôngnhiều lời nữa, cô cũng đi đã thế thì phải nói cho ràngchứ. Khi Vãn Tình đi theo Đảng Mẫn và Tịnh Ái ra ngoài, phía sau lưng cô có người nhoài đầu ra nhìn theo.“Người đó có phải là mẹ ruột của Khoa trưởng Hạ không nhỉ?”“Các cô không nhận ra Khoa trưởng Hạ và cô Tịnh rất giống nhau sao?”“Từ con gái Thị trưởng thăng lên thành cháu gái của Tổng tham mưu Tịnh ~ quả là tốt số, gốc gác to như vậy.”Vãn Tình không thèm nghe họ suy đoán, cô nhìn thấy chiếc xe có cờ đỏ cùngvị tài xế cung kính phía dưới kia. Cô ngồi vào xe theo sự sắp xếp củaĐảng Ái ngồi phía trước, Đảng Mẫn và Vãn Tình ngồi phía sau. Có lẽ Tịnh Ái lo lắng cho sức khỏe của mẹ nên bảo tài xế đóng chặt cửa sổ lại.“Tôi và cha cháu đã bàn bạc với nhau, hy vọng cháu sẽ quay về nhà họ Tịnh.”Trên xe, Đảng Mẫn chân thành nói, thái độ dịu dàng, thậm chí ánh mắt bà ta còn hơi thành Tình quan sát bà ta, cô lờ mờ hiểu ra rằng tình yêu mà người phụ nữ này dành cho cha tuyệt đối không thua kém mẹ cũng đã suy nghĩ đến việc nhà họ Tịnh muốn cô về nhận máu mẻ, nhưng màcô không ngờ rằng người đều tiên nghiệm túc đến thỉnh cầu cô quay về nhà họ Tịnh lại là người phụ nữ này.“Khụ khụ ~ Yêu cầu này có thể là quá đột ngột, nhưng tôi lo lắng ~ khụ khụ ~ nếu như bây giờ mà không làm thì tôi sẽ hối hận!”Đảng Mẫn vẫn cứ ho không dứt, Vãn Tình nhìn dáng vẻ bà ta cố gắng tỏ ra bình thường nhưng cả người lại rất căng thẳng như vậy, cô quả thật không thể nào lạnh lùng được,“Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?”Tịnh Ái xoay mặt lại, quan tâm hỏi han nhưng Đường Mẫn lại phát tay, nhìn vãn Tình nói“Ông bà nội của cháu muốn cháu quay về, cha cháu lại càng hy vọng hơn, Khụkhụ, thế nhưng chúng ta biết trong lòng cháu có khúc mắc nên không miễncưỡng cháu.”Vãn Tình cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn nghe tiếng Đảng Mẫn ho như muốn long phổi ra như thế, nhưng lại khôngthể hoàn toàn vui vẻ chấp nhận yêu cầu này được, đặc biệt là lại do Đảng Mẫn nói ra.“Năm đó mẹ tôi vì cha mà bị bắn trúng phổi, tuy phẫu thuật bảo vệ được tính mạng, nhưng bởi vì phải cắt bỏ một lá phổi nênsức khỏe tuột dốc không phanh.”Tịnh Ái lại mở miệng giải thích,Vãn Tình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tĩnh lặng, bình thản của Đảng Mẫn,cuối cùng cô vẫn không nói gì, tiếp tục lạnh lùng trầm mặc.“Không phải là tôi cố ý muốn từ chối ý tốt của các vị, mà là tôi cho rằngkhông cần phải quay về nhà họ Tịnh. Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt,còn những việc liên quan đến quá khứ, tôi hoàn toàn không muốn tính toán gì nữa. Cho nên, các vị cứ xem như tôi không tồn tại là được rồi.”Lời Vãn Tình nói rất chân thành, Đảng Mẫn không nói gì thêm nữa, nhưng Tịnh Ái lại quay đầu nhìn cô nói“Mẹ tôi nói bà ấy nợ cô, muốn bồi thường cho cô.”Bạn đang đọc truyện tại
thịnh hạ vãn tình thiên truyện